Chân dung
Trong đời sống văn nghệ, có những người
rất nổi tiếng nhưng không ai biết họ nổi tiếng vì cái gì, vì sao mà nổi tiếng.
Chỉ biết họ rất nổi tiếng, còn bảo tác phẩm họ đâu thì chẳng ai biết. Anh Tường
(Hoàng Phủ Ngọc Tường) vẫn hay ví von, nói mấy người đó như là mấy cục thịt
thừa ngộ nghĩnh, ai nhìn thấy đều nhớ ngay, có khi nhớ suốt đời dù biết nó
chẳng có giá trị gì.
Ngược lại, có những người tiếng tăm chẳng có
bao nhiêu nhưng người trong nghề rất nể phục, ai từng biết tác phẩm của họ đều
đinh ninh đó là người thực tài. Hải Kỳ thuộc loại này. Nếu hỏi 10 người Hải Kỳ
là ai, cầm chắc 9 người không biết, người còn lại may ra mới biết anh là nhà
thơ. Nếu hỏi kĩ hơn Hải Kỳ có tập thơ nào, cầm chắc người đó cũng chẳng nhớ.
Lý do thật đơn giản, Hải Kỳ ít khi in
thơ lên báo, nói chung anh chẳng quan tâm gì đến việc in ấn. Có bài nào mới,
anh chỉ đọc cho bạn bè nghe chơi. Nhiều người khen hay, nói in đi in đi. Anh
sướng lắm, nói in chơ in chơ, bài ni in ra thì chấn động đó nghe. Nói vậy nhưng
anh chẳng bao giờ gửi in thơ. Một đôi bài anh in ở Tạp chí Sông Hương ngày xưa
là do Ngô Minh, người bạn chí thân của anh cạy cục chép và đưa in. Rất
lạ, Hải Kỳ có thể vật vã cả đêm để moi ra được một câu thơ, một chữ thơ, nhưng
bỏ ra nửa tiếng chép bài thơ, nửa tiếng nữa để ra bưu điện gửi thơ thì dường
như là việc quá sức của anh.
Hoàng Vũ Thuật nói thằng Hải Kỳ ngơ lắm, làm
thơ thì siêng, gửi thơ thì nhác. Quả không sai. Năm 1998 mình vận động Hải Kỳ
vào Hội nhà văn. Mình gọi điện vào, nói bác phải gửi một đôi chùm thơ ra báo
Văn Nghệ, có đọc thơ bác thì người ta mới thấy bác xứng đáng vào Hội chứ. Hải
Kỳ ừ ừ. Đợi cả tháng không thấy anh gửi thơ ra. Mình lại điện vào, anh lại ừ ừ,
tóm lại chẳng gửi. Mình phải moi tìm trong giá sách tập thơ Đồng vọng của anh
tặng mình, chép lại hai ba chùm thơ đưa in báo Văn Nghệ và một vài báo khác. Có
thơ in báo, Hải Kỳ mừng lắm khoe khắp làng, nhưng bảo chép thơ gửi thì anh cứ
lẩn như chạch, kì khôi vậy đấy.
Chuyện vào Hội nhà văn của Hải Kỳ rất vui.
Anh là bạn học cùng lớp với Lâm Mỹ Dạ, Ngô Minh. Làm thơ cùng thời với nhau,
thơ phú chẳng kém cạnh gì hai người này, thế mà Ngô Minh, Lâm Mỹ Dạ vào Hội từ
tám hoánh anh vẫn chỉ là ông nhà thơ địa phương. Mình động viên anh nên vào
Hội, nói thơ anh hay, xứng đáng vào Hội quá. Hải Kỳ sướng lắm, nói rứa à, thơ tao
hay à. Mình đọc thơ anh- Biết là nhớ cũng bằng không/ Tôi ra cửa biển ngồi
trông cánh buồm/ Tôi rơi vào cuối ngọn nồm/ Em rơi vào cuối nỗi buồn của tôi, nói
thơ thế xứng đáng vào Hội quá chứ còn gì. Mắt anh sáng lên, nói rứa à. Tao vào
Hội được à. Mình nói được chớ sao không. Anh nói rứa à, thiệt không thiệt
không. Mình phải cam đoan, nói nếu anh làm đơn, chắc chắn vào ngay. Anh chụp
lấy hai tay mình, nói rứa à. Mi mần răng cho tau vào với.
Nhưng đến đoạn viết đơn làm hồ sơ thì nhác,
nhắc hoài nhắc hủy chẳng được, sắp hết hạn rồi mình bèn viết quách cho xong.
Làm xong đơn hồ sơ, mình gọi điện vào, nói em gửi vào để anh ký nhé. Anh ậm ừ,
nói kí xong rồi phải ra bưu điện gửi cho mi à. Mình cười, nói chứ sao nữa. Nghe
nói vậy anh vội vàng khẩn khoản, nói thôi, mi kí lắc cha cho tau, không ai biết
mô. Biết tính anh, mình cũng chỉ biết cười trừ. Ngày nhận thẻ Hội viên, anh
chụp cái thẻ hôn chùn chụt, nói tau mà cũng hội viên Hội nhà văn à bay. Lại hôn
chùn chụt, nói tau mà cũng nhà thơ trung ương à bay.
Nghe mình kể chuyện đó, Ngô Minh cười sật
sật, nói đăng kí tên mình vào hộ cái hộ khẩu mà hắn còn nhác, mấy chục năm
không có tên trong hộ khẩu hắn cũng mặc kệ. Ông giáo Hải Kỳ này hơi bị kỳ, đối
với anh tát cạn Biển Đông còn dễ hơn lên phường xin đóng dấu. Viết cái giấy xin
nghỉ phép anh còn nhác, báo mồm một câu rồi cứ thế nghỉ, thà bị kỉ luật còn hơn
ngồi viết cái đơn. Ngô Minh kể, thời bao cấp hộ khẩu quan trọng lắm, có nó mới
có cái ăn, cái mặc, rứa mà hắn coi như không. Hỏi vì sao không có hộ khẩu thì
hắn nhăn răng cười, nói cũng nỏ nhớ. Có lẽ ngày xưa tên mình cũng có
trong sổ hộ khẩu tập thể của trường, nhưng mình ham thơ, ham chơi, không thích
đến chầu chực nơi công quyền, nên không cắt về, rứa thôi.
Quen Hải Kỳ gần ba chục năm, mình biết
đời Hải Kỳ tóm lại mỗi chữ chơi.. Đi học chơi nhiều hơn học, đi dạy chơi nhiều
hơn dạy, đến khi già, không còn sức bay nhảy nữa thì suốt ngày chơi với cháu.
Đến tuổi ngũ thập lục thập nhiều kẻ lo đánh bóng cái bao bì, vài cái huân huy
chương, dăm cái giải thưởng, danh hiệu để khi chết có cái cho người ta đọc điếu
văn. Anh không, chỉ chơi với cháu, chẳng quan tâm cái gì sất. Anh nghiện chơi
với cháu đến nỗi một hôm mình đến nhà thấy anh ngồi bó gối bên đứa cháu đang
ngủ, mình hỏi cháu làm sao, anh cười, nói có chi mô. Tau ngồi chờ hắn thức dậy
để chơi.
Lối chơi của Hải Kỳ là lối chơi của con
nít. Nghĩa chỉ thuần chơi không, chả vì một cái gì, cũng chả cần ý tứ, so đo
chơi với ai không chơi với ai, cứ thế anh chơi tràn, vui đùa giận hờn tràn cung
mây, y chang con nít. Đang muốn uống mà hết rượu, hễ thấy gia chủ chần chừ là
anh về thẳng cánh, nói ẻ ẻ quẹt quẹt từ nay tao ẻ vô đến nhà bay nữa. Muốn đọc
thơ mà không ai hưởng ứng anh cũng đùng đùng bỏ về, nói ẻ ẻ quẹt quẹt, ẻ vô
chơi với tụi bay nữa. Nhưng chỉ cần đến ngày mai không có ai rủ đi chơi là anh
lại gọi điện đến khẩn khoản, nói bay chơi mô cho tau chơi với, tội tau bay nờ.
Có lẽ chỉ một lần duy nhất trong đời Hải Kỳ
làm người lớn, đó là năm 25 tuổi anh đi hỏi vợ cho em trai. Ngô Minh kể em trai
Hải Kỳ yêu con gái mẹ Suốt, người anh hùng sông nước thời chiến tranh. Cha mất
sớm, Hải Kỳ phải thay mặt cha đem trầu cau đến nhà mẹ Suốt, anh đứng lên thưa
gửi ngon lành. Ai cũng khen mới 25 tuổi đầu mà đã nói năng như lão làng.
Ngoài lần đó ra, chưa lần nào anh chịu khó làm người lớn. Đến ăn mặc cũng rất
chi là con nít, anh coi việc bỏ áo vào quần như là trời đày vậy. Đi dạy,
đến cửa lớp anh mới nhét áo vào quần, ra khỏi lớp là tháo tung ra liền, mặt mày
hân hoan như vừa thoát được ngục tù, chết cười.
Người ta hay nói tâm hồn trẻ thơ trong
các nhà thơ là nói cái nhìn ngạc nhiên hồn nhiên trong trẻo của họ, chứ
trong cuộc sống nhiều nhà thơ khôn tổ bố. Riêng Hải Kỳ thì đúng, tâm hồn anh
đích thị là tâm hồn trẻ thơ. Trẻ thơ đến nỗi anh đã làm thơ thắc mắc hệt như
con nít thắc mắc với người lớn: Người ta xếp loại đạo đức tôi/ Đáng lẽ ở trong
phòng, tôi lại lang thang/Đáng phải ngồi nghe, tôi đi tìm bạn/ Đáng phải nghĩ
suy thì tôi xúc cảm/ Đáng phải trả lời tôi lại lặng im.
Có lẽ vì thế mà anh ứng xử với chị Lý ( vợ
anh) rất chi là con nít. Một hôm mình hẹn anh đi đâu đó, hình như ra Ba Đồn thì
phải. Đến giờ không thấy anh đâu, mình chạy lên nhà, thấy anh đang giận giữ ném
sách vở tứ tung, nói tau ẻ vô làm thơ, tau ẻ vô đi dạy. Hỏi sao, anh ngồi bệt
xuống nền nhà, nói vợ tau không cho tau đi chơi. Rồi anh chồm tới níu áo mình,
ngửa bộ mặt thiểu não, nói mi vô bếp xin chị Lý cho tau với. Mình cười khì trêu
anh, nói sợ vợ như sợ mẹ thế gian chỉ có mỗi Hải Kỳ. Thực ra anh không sợ vợ,
chị Lý sợ anh thì có, chỉ vì anh coi lời vợ dặn như lời mẹ dặn, không dám đơn
sai. Thời trẻ anh yêu đương tán tỉnh tùm lum, tán được cô nào thì khoe ỏm tỏi.
Mình nói anh phải kin kín chút, lộ thiên quá chị Lý biết thì chết. Anh cười,
nói may quá vợ tao không dặn tao không được ngoại tình. Tưởng anh nói đùa, té
ra thật. Chị Lý không chấp mấy vụ yêu đương lăng nhăng của anh, cũng chẳng ngăn
cấm đe nẹt gì. Đến khi phải đi xuất khẩu lao động mấy năm ở Đức chị mới dặn
anh, nói ở nhà chăm con, không được yêu đương bồ bịch nghe chưa. Quả nhiên suốt
bốn năm chị Lý đi vắng, anh ở nhà cung cúc tận tụy nuôi con, tuyệt không yêu
đương tán tỉnh ai. Đúng là thế gian chỉ có mỗi Hải Kỳ. Nhiều lần ngồi nhậu với
anh, mình đã hô vang, nói sống và yêu theo gương Hải Kỳ vĩ đại, hi hi.
Năm ngoái Hải Kỳ lâm bệnh ung thư lưỡi. Mình
tất tả ngước xuôi, hết Sài Gòn đến Hà Nội lo mua bán nhà chuyển nhà, bận bịu
quá không ra thăm anh được. Nghe Ngô Minh kể, anh vô bệnh viện Huế “đại phẩu”
thành công, giờ đã đỡ đi nhiều, nghĩ bụng chắc dăm mười năm nữa anh mới chết,
để khi nào thong thả ra thăm anh một chuyến. Chẳng ngờ 7 giờ tối qua thốt
nhiên mình nhớ anh, gọi điện cho Ngô Minh, nói Hải Kỳ thế nào rồi. Ngô Minh nói
đi rồi, vừa đi lúc sáu rưỡi.
Mình ngồi trơ ra, ân hận vô cùng.
Rút từ Bạn văn 2
0 nhận xét:
Đăng nhận xét